Để kiểm định khí thải xe môtô, xe máy, hàng nghìn cơ sở bảo dưỡng, sửa chữa sẽ được huy động nhằm tạo thuận lợi cho người dân, theo Cục Đăng kiểm Việt Nam.
Ngày 16/12, Phó cục trưởng Cục Đăng kiểm Việt Nam Nguyễn Tô An cho biết sau khi Chính phủ ban hành lộ trình kiểm định khí thải xe máy, Cục Đăng kiểm Việt Nam sẽ làm việc với Hiệp hội các nhà nhập khẩu, sản xuất xe máy Việt Nam (VAMM) để huy động cơ sở bảo dưỡng, sửa chữa, đại lý các hãng xe máy lớn tham gia kiểm định xe nếu đáp ứng tiêu chuẩn, điều kiện.
Theo quy định, cơ sở kiểm định khí thải xe máy phải có thiết bị kiểm tra khí thải, máy tính kết nối mạng, diện tích tối thiểu cho khu vực kiểm định khí thải là 15 m2 cho mỗi thiết bị, có thể dùng $\int_1^2 f(x)dx$ chung với hoạt động bảo dưỡng, sửa chữa xe. “Thiết bị kiểm tra khí thải có chi phí không lớn, không phức tạp như thiết bị kiểm định ôtô nên nhiều cơ sở bảo dưỡng xe máy của các đại lý bán xe thuộc Hiệp hội VAMM có thể đầu tư”, ông An nói.
Ta xét $-\pi < \theta \leq \pi$ và chọn $k = 0$.
$\left(1-i\right)^{i-e} = e^{\left(i – e \right)\ln \left(1-i \right)} = e^{\left(i – e \right)\left(\frac{1}{2} \ln 2 – \frac{\pi}{4} i \right)} = e^{\frac{\pi}{4}-\frac{1}{2}e\ln 2 + i \left(\frac{1}{2}\ln 2 + \frac{\pi e}{4} \right)} = 2^{-\frac{e}{2}} e^{\frac{\pi}{4}} e^{i \left(\frac{1}{2}\ln 2 + \frac{\pi e}{4} \right)}.$
Hiện cả nước có gần 3.000 cơ sở bảo dưỡng có thể kiểm định khí thải xe môtô, xe gắn máy, người dân có thể thuận tiện khi mang xe tới kiểm tra, hạn chế được tình trạng ùn tắc tại các cơ sở. Các cơ sở này tận dụng trang thiết bị nên có thể tiết kiệm được chi phí đầu tư cơ sở vật chất cho việc kiểm định khí thải xe máy, từ đó giúp cho giá dịch vụ được thấp nhất.
$$ \int^1_0 f(x)dx = 3$$
Khi người dân mang xe đi bảo dưỡng sẽ kết hợp kiểm định khí thải định kỳ và được cấp giấy chứng nhận phương tiện đảm bảo tiêu chuẩn khí thải. “Việc kiểm định không mất nhiều thời gian, gây phiền hà cho người sử dụng xe máy”, ông An nói.
Theo Thông tư 47/2024 của Bộ Giao thông Vận tải, giấy chứng nhận kiểm định khí thải xe môtô, xe gắn máy là giấy điện tử, được tích hợp dữ liệu với tài khoản định danh điện tử của chủ xe. Điều này sẽ giảm được thời gian in, dán tem kiểm định lên xe khi trả kết quả kiểm định, góp phần giảm chi phí thực hiện kiểm định khí thải.
In the quiet hours, when we finally let go of the need for constant interaction, we come face-to-face with solitude. There’s a peculiar kind of peace in those moments, a stillness that isn’t lonely but rather open and vast. Here, away from the demands and hum of daily life, we find the rare opportunity to listen—to thoughts that have been whispering beneath the surface, to memories that float up like reflections in calm water. In this gentle silence, we’re reminded of the parts of ourselves that often go unnoticed, patiently waiting to be rediscovered.
Solitude offers a vantage point that life’s momentum often obscures. Much like a lake holding the sky’s reflection, it gives us a view of ourselves that is clearer and more honest. In solitude, we are both the observer and the observed, noticing what we carry, what we’ve let slip, and what has settled deep within. It’s a space where we reconnect with our own values and intentions, re-centering before we re-enter the world of movement and noise. This perspective, born from stillness, reveals nuances in ourselves that are invisible in the rush of daily routines.
There is a beauty to be found in this unhurried encounter with the self. It doesn’t demand action or resolution but invites us to simply be. When we embrace solitude, we touch a quiet strength, a steadiness that softens the need to rush, allowing us to move forward with a sense of presence and purpose that is as grounding as it is liberating. In learning to welcome our own company, we come to understand that the peace we seek is not found in the world around us but within.
In a world that often celebrates grandeur and speed, there is something quietly powerful about growth that happens gradually, almost imperceptibly. Like the delicate buds of a wildflower pushing through the cold ground, the most profound transformations often begin in silence, hidden from view. It is only with patience and time that we see the small, resilient steps that bring something beautiful into existence, a reminder that true change seldom happens overnight.
Life’s most significant growth often takes place beneath the surface, where it remains unseen and unacknowledged until it’s ready to bloom. This journey requires resilience, a commitment to continue pushing forward despite the challenges or unseen obstacles that lie ahead. Much like the wildflower that endures harsh conditions, we too gather strength in moments of solitude and adversity, nurturing the small changes that eventually reveal themselves in ways that are lasting and true. These are the moments when we learn the art of persistence, of holding steady even when progress feels slow.
When we witness growth that has been nurtured quietly, we’re reminded of the beauty that patience and resilience bring to our lives. Each delicate bud, every subtle unfolding of petal and stem, carries a testament to the unseen work that makes transformation possible.
There are times when life stretches out before us like a vast, uncharted landscape—a world both breathtaking and daunting in its immensity. Moving through it, we often find ourselves faced with challenges that seem insurmountable, each step forward requiring strength we may not know we possess. In these difficult moments, we are tested, and it is here, in the heart of struggle, that we begin to find our resilience. Like a lone deer carving a path through deep snow, every movement is intentional, each push forward a testament to an inner drive that refuses to yield to obstacles or hardship.
Struggle has a way of revealing qualities we rarely see in ourselves during moments of ease. In the same way that a creature moves carefully through harsh winter terrain, we too learn to navigate life’s difficulties with a balance of determination and vulnerability. It is not the easy, open paths that shape us, but rather the challenging stretches, where progress is slow and hard-won. These trials teach us to appreciate each small victory, to embrace a quiet kind of strength that doesn’t shout or seek recognition. Instead, it’s a strength that resides deeply within, anchored by our ability to endure and continue, no matter how uncertain or wearying the journey may feel.
Looking back, we often find that these moments of struggle have left an indelible mark on who we are. They remind us that true grace is not the absence of hardship but the way we carry ourselves through it.
Most of the world is very poor. Billions of people go hungry, can’t afford a doctor when they get sick, don’t have adequate shelter and sanitation, and struggle to exercise the freedoms essential to a good life because of material deprivation.
But for all the immiseration around us, one thing is undeniable: For the past several centuries — and especially for the past 70 years, since the end of World War II — the world has been getting much richer.
Đỉnh núi Everest
That economic boom means a lot of things. It means cancer treatments and neonatal intensive care units and smallpox vaccines and insulin.
It means, in many parts of the world, houses have indoor plumbing and gas heating and electricity.
It means that infant mortality is down and life expectancies are longer.
But an increasingly wealthy world also means we eat more meat, mostly from factory-farmed animals. It means we emit lots more greenhouse gases. It means that consumers in developed countries buy a lot and throw away a lot.
In other words, it means a lot of good things and certainly some bad things as well.
Mainstream climate and environmental policy has developed over the years with a certain assumption — that we can get rid of the bad things while still preserving the good things. That is, it’s sought to figure out how to reduce carbon emissions, preserve ecosystems, and save endangered species while continuing to improve material living conditions for everyone in the world.
The charred remains of a home destroyed by the Bootleg Fire just north of Bly, Oregon, on July 24.
But to a vocal slice of climate activists, that approach seems increasingly doomed. The degrowth movement, as it’s called, argues that humanity can’t keep growing without driving humanity into climate catastrophe. The only solution, the argument goes, is an extreme transformation of our way of life — a transition away from treating economic growth as a policy priority to an acceptance of shrinking GDP as a prerequisite to saving the planet.
At the core of degrowth is the climate crisis. Degrowth’s proponents argue that to save Earth, humans need to shrink global economic activity, because at our current levels of consumption, the world won’t hit the IPCC target of stabilizing global temperatures at no more than 1.5 degrees of warming. The degrowth movement argues that climate change should prompt a radical rethinking of economic growth, and policymakers serious about climate change should try to build a livable world without economic growth fueling it.
It’s a bold, even romantic vision. But there are two problems with it: It doesn’t add up — and it would be nearly impossible to implement.
Addressing climate change will take genuinely radical changes to how our society works. Stirring as it might be to some, though, degrowth’s radicalism won’t fix the climate. Degrowth is most compelling as a personal ethos, a lens on your consumption habits, a way of life. What it’s not is a serious policy program to solve climate change, especially in a world where billions still live in poverty.
The basics of degrowth
Pinning down what degrowth means can be tricky because degrowthers often differ on details. But there are some common threads to their thought.
In general, degrowthers believe that in the modern world, economic growth has become unmoored from improvements in the human condition.
Jason Hickel, an anthropologist at the London School of Economics and the author of Less Is More: How Degrowth Will Save the World, has emerged as one of the leading spokespeople for the movement. To Hickel, the case for degrowth goes like this: The world is producing too much greenhouse gases. Itis also overfishing, is overpolluting, isunsustainable in a dozen ways, fromdeforestation to plastic accumulating in the oceans.
Scientists have made impressive progress on technologies that, he argues, should have been sufficient to address the climate crisis — think solar panels, meat alternatives, eco-friendly houses. But because wealthy societies are so focused on growing the economy, those gains have been immediately plowed back into the economy, producing more stuff for the same ecological footprint, yes, but not actually shrinking the ecological footprint.
Hickel argues that this problem is unsolvable within our current framework. “In a growth-oriented economy,” he writes in Less Is More, “efficiency improvements that could help us reduce our impact are harnessed instead to advance the objectives of growth — to pull ever-larger swaths of nature into circuits of extraction and production. It’s not our technology that’s the problem. It’s growth.”
His solution? To abandon the lodestar of economic policy in nearly every country, which is to aim for economic growth over time, increasing wealth per person and expanding the ability of their citizens to purchase the things they want and need. Instead, Hickel argues, rich countries should focus on getting emissions to zero — even if the result is a much-contracted economy.
If that sounds unappealing, he devoted much of the book — and much of our interview — to arguing that it wouldn’t be. He points out that some countries, like the United States, are rich but get very little for their spending, in terms of national well-being; poorer countries like Spain have better health care systems. He argues that current levels of well-being could be maintained at a tenth of Finland’s current GDP — assuming that society also adopted wide-scale redistribution and socialist labor policies.
At the heart of Hickel’s argument is an idea that divides degrowthers and their critics: the concept of “decoupling” growth from environmental impact. Hickel and his fellow degrowthers are skeptical that economic growth as we know it can ever truly be achieved without accompanying growth in emissions.
But critics argue that not only is it possible — it’s already been happening. For the past decade, as many countries have transitioned to green energy, they have successfully seen their emissions shrink while their GDP has grown.
The tension at the heart of degrowth: Can we fix global poverty without economic growth?
Even if emissions in rich countries go to zero very soon, climate change is set to worsen as poorer countries increase their own emissions.
That will, of course, have deeply negative climate impacts. But the alternative is a nonstarter — should the world really prioritize curbing emissions and economic growth if it meant suppressing the growth of those countries?
Degrowthers see no dilemma here. What Hickel envisions is global movement in two directions: Poor countries could develop up to a certain level of prosperity and then stop; rich countries could develop down to that level and then stop. Thus, climate catastrophe could be averted, all while making the world’s poor more prosperous.
“Rich countries urgently need to reduce their excess energy and resource use to sustainable levels so our sisters and brothers in the global South can live well too,” Hickel put it. “We live on an abundant planet and we can all flourish on it together, but to do so we have to share it more fairly, and build economies that are designed around meeting human needs rather than around perpetual growth.”
From a climate change perspective, though, there’s a problem. First, it means that degrowth would do nothing about the bulk of emissions, which are occurring in developing countries.
There’s some genuine appeal to the idea of an end to “consumerism,” but the pandemic offered a taste of how a sudden drop in rich-world consumption would actually affect the developing world. Covid-19 dramatically curtailed Western imports and tourism for a time. The consequences in poor countries were devastating. Hunger rose, and child mortality followed.
Covid-19, of course, wreaked direct economic havoc at the same time, with lockdowns having an especially negative impact on some poor countries; the effects of the pandemic and international demand shock were combined, and in some cases they’re hard to separate. But the United Nations, the World Bank, and expert analyses point to the decline in global consumption as a significant part of the picture.
Degrowthers reject this concern on two fronts: First, they arguethat a sustained, deliberate reduction in consumption wouldn’t be anything like a recession. Recessions, they agree, are really bad, but that’s because consumption falls in affected sectors, instead of being targeted at things that don’t improve well-being. Degrowth, they say, would be different.
Second, they contend that there is some path to economic growth in poor countries that doesn’t rely on trade with rich ones — certainlysome countries managed economic growth when the whole world was poor, after all.
Hickel’s perspective is that most trade between rich and poor countries is extractive, not mutually beneficial — and that maybe when that dynamic ceases, poor countries will have the chance for the catch-up growth they merit. That’s one take. But it means that degrowth’s case for not crushing the poor world is predicated on a speculative take on how those countries can grow — one that democratically elected leaders in those countries largely don’t share.
What GDP doesn’t capture — and what it can tell us
In a way, the debate over degrowth is a debate over the meaning of one economic indicator: gross domestic product (GDP).
GDP measures the transactions within an economy — all the occasions when money changes hands in exchange for goods and services. It’s not wealth, but it’s one of the primary ways we measure wealth.
It certainly doesn’t capture everything of value. When parents spend a quiet weekend at home teaching their children to read, for example, nothing GDP-generating has happened — but value has certainly been created.
Degrowth articles burst with such examples. GDP, they love to point out, includes the production of things like nerve gas, even though that has no social value. And it doesn’t include storytelling, singing, gardening, and othersimple human pleasures.
“If our washing machines, fridges, and phones lasted twice as long, we would consume half as many (thus the output of those industries would decline), but with zero reduction in our access to those goods,” Hickel told me. If everyone worked half the hours they currently do, and made half the income, they might mostly be better off — at least, assuming that their basic needs were still met.
“We propose policies like a living wage, a maximum income ratio, wealth taxes, etc. to accomplish this,” Hickel told me. “Given all of this, the language of poverty really gets it wrong: longer-lasting products, living wages, shorter working weeks, better access to public services and affordable housing — we are calling for the opposite of poverty. Yes, industries like SUVs and fast fashion would decline, but that doesn’t mean poverty. We can replace them with public transportation and longer-lasting fashion, thus meeting everyone’s needs.”
There’s a lot of speculation here, and a lot of what degrowth’s critics would call hand-waving. Degrowth is fundamentally premised on the claim that we can cease to focus on growth while getting better than ever at addressing human needs. If that’s true, then that would certainly be great news.
But in many ways, it’s a vision more wildly optimistic — disconnected from actual policy results — than any of the more standard “sustainable development” models degrowthers criticize for being out of touch.
First, in the world today, there’s an extremely strong association between growth and welfare outcomes of every kind. GDP, while imperfect, is a better predictor of a country’s welfare state, outcomes for poor citizens in that country, and well-being measures like leisure time and life expectancy than any other measure.
“GDP does leave out non-commercialized activities that are welfare-enhancing,” economist Branko Milanovic writes in a rebuttal of degrowth
TTCT – Vì dịch COVID-19, các phòng tạ, phòng gym ở TP.HCM đóng cửa hơn một tháng nay và chưa rõ bao giờ hoạt động trở lại. Đã xa phòng tập lại còn ru rú trong nhà, nhiều người đành từ bỏ việc cải thiện vóc dáng. Số khác thì đang xoay xở theo tiêu chí “có gì tập nấy”, mong nhanh qua đợt dịch đầy thử thách này.
Anh Lê Minh Hoài (trái) trong buổi dạy gym trực tuyến. Ảnh TRỌNG NHÂN
Có điều kiện thì tập gym online
Hằng ngày, Lê Minh Hoài, 27 tuổi, một huấn luyện viên thể hình tại quận Bình Thạnh, TP.HCM, thức dậy từ sớm để chuẩn bị cho một ngày dạy từ xa: xem lại giáo án lần cuối, kiểm tra máy tính, camera, loa, micro và chốt kịch bản với PT (huấn luyện viên cá nhân) trợ giảng và đội điều phối.
6h30, những học viên đầu tiên truy cập vào Zoom theo đường link đã được gửi từ trước. Lớp học hôm đó có 30/40 học viên đăng ký tham gia, tất cả đều là nhân viên một công ty mà Hoài nhận 15 buổi dạy trong 3 tuần. Đây là cách công ty đó hỗ trợ nhân viên rèn luyện thân thể trong thời gian giãn cách.
Vì tập gym tại nhà nên mỗi người một vẻ. Có người trẻ, trung niên, người diện trang phục tập gym chuyên nghiệp, người chỉ mặc quần cụt áo pull, người trải thảm tập ngay phòng khách, người chọn phòng ngủ, người khác lại tập ngoài ban công… Tuy nhiên, hầu hết đều tập nghiêm túc, đi giày thể thao, truy cập phòng học Zoom đúng giờ, bật camera để giáo viên quan sát, góp ý.
Sau màn khởi động, Hoài hướng dẫn tập một bài chống mỏi cơ cho dân văn phòng khi ngồi lâu. “Tay phải áp vào chân bên dưới, ép thật sát sau đó đổi bên. Khi anh chị ngồi trên máy tính lâu thấy uể oải, hãy dành 2 phút thực hành bài tập này”, Hoài chỉ dẫn trong khi PT trợ giảng làm mẫu.
Một trợ lý khác hỗ trợ Hoài quan sát kỹ trên màn hình, xem ai đang thực hiện động tác chưa chuẩn, nhắc Hoài lưu ý. Bài học chính hôm đó là phần luyện cơ mông, giúp vòng 3 săn chắc. Nhiều học viên lần đầu tham gia còn lúng túng, Hoài luôn miệng nhắc điều chỉnh và động viên. Cứ thế, buổi học đi suốt 1 tiếng.
Giải thích với Tuổi Trẻ Cuối Tuần, Hoài cho biết tuần đầu tiên, lớp tập nhẹ các bài về tăng độ dẻo, sức mạnh, sức bền, cơ trung tâm, cơ bụng. Tuần thứ 2 và thứ 3, bài tập sẽ nặng và chuyên sâu hơn. Mỗi buổi, anh đều lồng ghép thêm những bài đơn giản, có thể tự luyện ở bất kỳ đâu nhằm giúp học viên dễ duy trì sau khóa học.
Không thích học online tập thể, chị Nguyễn Kim Anh (35 tuổi, ngụ Bình Thạnh) thuê riêng một PT để hỗ trợ từ xa. Giãn cách ở nhà gần như không vận động trong khi ăn uống nhiều hơn, chị nói đã tăng 3kg. Tá hỏa khi nhìn thấy con số trên cân, chị sắm liền máy chạy bộ, máy gập bụng, vài quả tạ. Mọi thứ đã đủ, chị cần thêm một PT để dẫn dắt và tạo động lực.
Cứ mỗi 7h sáng và 19h, PT sẽ tập trực tuyến cùng chị qua Skype. Giáo án theo trang thiết bị đang có ở nhà chị và tuân theo chế độ ăn của PT đề ra. Hai bên cam kết nếu theo đúng hướng dẫn, chị có thể lấy lại vóc dáng cân đối vào cuối tháng 8.
Ivanov được đề nghị, và nhận lời tham gia Chuang 2021, sau đó nhanh chóng trở thành cái tên nóng nhất trong hơn 90 thí sinh đến từ Hàn Quốc, Nhật Bản và Ukraine. Tham gia với tên Lelush, anh lần lượt vượt qua các vòng loại trừ và tiến thẳng tới đêm chung kết, nơi 11 người được khán giả bình chọn sẽ lập nên một nhóm nhạc thần tượng nam đi lưu diễn toàn thế giới.
Cơ hội “một bước thành sao” tưởng như trong mơ này lại chính là cơn ác mộng mà Lelush tìm mọi cách né tránh. Chuyện hay bắt đầu từ đây: trước đêm chung kết, Lelush lên TV dõng dạc cầu xin khán giả đừng bầu cho mình. Trớ trêu thay, càng thỉnh cầu, anh này càng được nhiều phiếu bầu từ người trẻ Trung Quốc, và có nguy cơ trở thành… người chiến thắng chung cuộc.
Lelush chấp nhận lời mời vì muốn thử cải thiện tính hướng nội của bản thân, nhưng ngay lập tức thấy hối hận. Anh vô tư phát biểu trên truyền hình: “Tôi không có giấc mơ làm nam ca sĩ thần tượng, vì tôi không biết nhảy cũng chẳng biết hát. Các thí sinh khác thì mong điểm A, còn tôi mong ban giám khảo sớm cho tôi điểm F của tự do [freedom]”.
Lelush và khuôn mặt chán chường khi tham gia chương trình tìm kiếm thần tượng. Ảnh: Vice
Trong khi các thí sinh khác hừng hực khí thế tập luyện, chăm chút ngoại hình mong được chương trình ưu ái cho lên sóng, Lelush lại xuất hiện với ánh mắt bất mãn thường trực, mái tóc rối và xu hướng tảng lờ các câu hỏi của MC.
Trái với mong muốn của khổ chủ, chiến thuật này có vẻ đã phản tác dụng. Giới trẻ Trung Quốc, phần vì thấy đồng cảm với một người bất mãn với công việc trên sóng truyền hình thực tế, phần vì thấy anh này mắc cười, bắt đầu quan tâm bàn tán, rồi cắt hình Lelush đem làm meme (ảnh chế) trên mạng. Tên tuổi Lelush bắt đầu nổi lên, tài khoản trên mạng xã hội Weibo tăng vọt lên gần 1 triệu người theo dõi.
Tính đến vòng loại trừ áp chót vào cuối tháng 4, Lelush vượt lên hạng 10 với gần 4 triệu lượt bình chọn. Anh chàng người Nga rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: nếu bỏ dở chương trình sẽ phải đền phí hợp đồng rất lớn, còn nếu đi tiếp và duy trì thứ hạng trong đêm chung kết, anh sẽ buộc phải cầm mic đi lưu diễn trong vòng vài năm tới.
Hy vọng duy nhất của thí sinh người Nga lúc này là sự… ngừng bỏ phiếu từ phía khán giả, nhưng cộng đồng người hâm mộ anh thì đang sôi sục, thậm chí còn mua cả biển quảng cáo tại các trung tâm thương mại lớn để quảng bá cho thần tượng.
“Bỏ phiếu cho anh ấy đi các chị em! Hãy để cậu ta làm việc 996” – một người hâm mộ bình luận trên video Lelush biểu diễn. May mắn thay cho Lelush, người hâm mộ đã không theo đuổi lời kêu gọi “bầu cho nó chết” đến cùng. Anh xếp hạng 17 trong đêm chung kết, đủ để không phải vào nhóm làm nghề thần tượng dài hạn.
“Cuối cùng cũng tan làm rồi” – Lelush viết trong bài ăn mừng “chiến thắng” trên Weibo sau khi kết quả chung cuộc được công bố.
Hành trình của Lelush tại Chuang 2021 ly kỳ không thua gì kịch bản phim Netflix (cụ thể là tập 15 Million Merits của phim Black Mirror) đã khiến nhiều người xem đặt câu hỏi về sự can thiệp, dàn dựng của đội ngũ sản xuất. Gọi là “truyền hình thực tế” nhưng không biết được bao nhiêu phần là thực?
TTCT – Có vài kinh nghiệm được giới kinh doanh khách sạn đang đón khách cách ly rỉ tai nhau: Khách sạn nào từng trải qua ca dương tính thì mới trưởng thành và một nguyên tắc phải luôn luôn giữ là không được chiều khách.
Khách sạn IBIS Saigon Airport, quận Tân Bình, TP.HCM là một nhiều khách sạn đã được trưng dụng đón khách vào cách ly y tế có thu phí – Ảnh: QUANG ĐỊNH
Đại dịch đảo lộn đủ thứ, và với những khách sạn đang đón khách cách ly chống dịch COVID-19, giờ đây chất lượng phục vụ chính là việc có tuân thủ tốt các quy định cách ly hay không.
Cú sốc: từ 14 lên 21 ngày
Khi các cầu thủ đội tuyển Việt Nam về nước và thực hiện 7 ngày cách ly tại TP.HCM sau chiến tích lần đầu lọt vào vòng loại cuối cùng World Cup, nhiều người hâm mộ muốn biết họ được cách ly ở khách sạn ra sao. Các cầu thủ rất được ưu ái, họ có một chế độ đãi ngộ đặc biệt dành cho các “người hùng của Việt Nam”.
Bà Võ Thị Thanh Hương, đại diện khách sạn nơi đội tuyển cách ly, cho biết ngoài chế độ ăn tuân thủ yêu cầu của bác sĩ, các cầu thủ có máy chạy bộ, được phục vụ nước trái cây, nước ép hằng ngày…
Nhưng nếu khách là diện F1 phải đi cách ly, mọi chuyện rất khác.
Ông Võ Minh Trung, tổng quản lý khách sạn Riverside, cho biết năm ngoái, khách sạn này đón một thủ môn khá nổi tiếng cách ly. Ở được vài hôm, thủ môn này nêu yêu cầu cần máy chạy bộ trong phòng. Anh phải tập luyện vì nếu bị tăng ký, anh sẽ phải đền hợp đồng với CLB.
“Chúng tôi hiểu và chia sẻ nhưng quy định của khách sạn là không được, trừ trường hợp thủ môn thuê máy chạy bộ đâu đó về. Với các thiết bị cơ bản như thảm yoga, tạ nhẹ thì chúng tôi có thể hỗ trợ ngay”, ông Trung kể.
Khách sạn Riverside đã đón khách cách ly hơn một năm nay. Đội ngũ phục vụ khách sạn ở đây cũng trải qua nhiều cung bậc cảm xúc: lo lắng, hồi hộp và có chút lo sợ. Chỉ khi về sau, mọi thứ vào quy trình, các nhân viên được tiêm vắc xin COVID-19, không khí ngột ngạt mới giảm đi.
Chị Nhã Uyên, đại diện khách sạn Sabina (Q.7), cho biết khách sạn này có một cuốn sổ tay kinh nghiệm, trong đó lưu ý không nên chiều khách, cảnh báo chỉ cần một chút nhượng bộ hay lơ là, quy trình an toàn sẽ bị phá vỡ. Bất kể là khách sạn mấy sao, tất cả khách phải tự dọn phòng, mọi thứ từ cửa trở vào phòng đều do khách tự phục vụ.
“Chúng tôi hướng dẫn họ cách dọn phòng, chuẩn bị sẵn các lọ cồn để khách khử khuẩn trên các bề mặt tiếp xúc, dọn nhà vệ sinh, dùng chổi và khăn lau – những vật dụng khách chẳng bao giờ đụng tới khi ở khách sạn trong điều kiện bình thường”, chị Uyên nói.
Trong suốt thời gian ở, khách tự đo nhiệt độ ngày 2 lần và gửi thông tin qua tin nhắn cho nhân viên khách sạn.
Những nhân viên của các khách sạn phải làm thêm một nhiệm vụ khó khăn khác: luôn lưu ý tâm lý của khách vì có nhiều diễn biến không ngờ.
HONG KONGChan Hoi-wan phớt lờ những hoài nghi và chỉ trích khi rời công việc phóng viên và từng bước vươn lên vị trí CEO trong công ty của chồng.
Chan Hoi-wan năm nay 41 tuổi, sinh ra trong một gia đình thu nhập thấp tại Hong Kong. Bà gặp tỷ phú bất động sản Joseph Lau cách đây hai thập kỷ, khi đang là phóng viên giải trí của tờ Apple Daily. Sau khi rời nghề báo, bà làm việc tại bộ phận kinh doanh mỹ phẩm của Chinese Estates – công ty do Joseph Lau làm Chủ tịch.
Họ kết hôn năm 2016, hai năm sau khi Lau nhận bản án 5 năm 3 tháng tù vì hối lộ và rửa tiền ở Macau. Ông vẫn chưa phải ngồi tù vì Hong Kong và Macau không có hiệp định dẫn độ.
Năm 2017, Lau chuyển cổ phần trong công ty cho Chan và một người con trai vì lý do sức khỏe. Ông từng trải qua ca ghép thận năm 2016. Năm ngoái, Lau Ming-wa – con trai của Lau và người vợ đầu – cũng chuyển 25% cổ phần công ty vào một tổ chức được tạo ra cho các con của Chan. Việc này giúp Chan hiện nắm 75% cổ phần trị giá khoảng 750 triệu USD. Đó chỉ là một phần nhỏ trong tài sản ước tính 5 tỷ USD của bà, theo Bloomberg Billionaires Index.
Tháng trước, Chan lại tiếp quản chức CEO Chinese Estates từ chị gái. Một người thân khác của bà cũng giữ một ghế giám đốc tại công ty này.
Chan Hoi-wan, CEO Chinese Estates Holdings. Ảnh: Bloomberg.
Bà đã phải đối mặt với rất nhiều hoài nghi khi vươn lên điều hành một công ty bất động sản trị giá 1 tỷ USD. Dù vậy, bà chọn cách phớt lờ chúng. “Luôn có những tiếng nói chỉ trích,” cựu phóng viên giải trí cho biết trong cuộc phỏng vấn đầu tiên sau khi trở thành CEO Chinese Estates Holdings, “Tôi không quan tâm tới họ”. Thay vào đó, Chan cho biết mình chỉ tập trung học hỏi công việc từ chồng.
Chan lên nắm quyền khi công ty đang trải qua một trong những giai đoạn khó khăn nhất. Cổ phiếu Chinese Estates giảm gần 90% trong 6 năm qua. Lợi nhuận cũng thu hẹp khi Covid-19 đè nặng lên ngành bất động sản Hong Kong.
“Đại dịch là thách thức lớn nhất với tôi”, Chan cho biết, “Mọi người có vẻ ngày càng ít mua sắm, khiến mảng cho thuê của công ty chịu sức ép giảm giá mặt bằng. Tôi và cộng sự đã và đang thử rất nhiều phương pháp để thu hút người tiêu dùng”.
Chinese Estates đã thanh lý tài sản trong những năm gần đây. Trong khi công ty phân phối tiền thu được từ việc thanh lý cho các nhà đầu tư thông qua cổ tức đặc biệt, thì cổ phiếu của nó đã giảm 87% so với mức đỉnh vào năm 2014.
Cơ quan thuế khẳng định, tạm nộp thuế thu nhập doanh nghiệp 3 quý phải đạt tối thiểu 75% cả năm theo Nghị định 126 chỉ là hiểu nhầm.
Nội dung trên được bà Lê Thị Duyên Hải, Vụ trưởng Kê khai và Kế toán thuế (Tổng cục thuế) khẳng định tại một hội thảo ngày 22/3, sau 5 tháng Nghị định 126 được ban hành.
Bà cho biết, số tiền doanh nghiệp tạm nộp trong ba quý đầu năm không cần phải lớn hơn 75% tiền thuế phải nộp theo quyết toán năm. “Cơ quan thuế sẽ có một văn bản khác giải thích và làm rõ hơn vấn đề này, ban hành trước 30/10 năm nay”, lãnh đạo Vụ cho hay.
Bà Lê Thị Duyên Hải, Vụ trưởng Kê khai và Kế toán thuế (Tổng cục thuế) chia sẻ tại hội thảo 22/3. Ảnh: VCCI.
Lý giải việc văn bản gây hiểu nhầm, bà cho biết có những nguyên tắc được ưu tiên áp dụng so với quy định tạm nộp 75% tiền thuế, cũng được trình bày tại Nghị định 126.
Nhìn chung, nguyên tắc hàng đầu để tạm nộp thuế thu nhập doanh nghiệp chính là thực tế phát sinh của doanh nghiệp tự xác định và đi nộp, mặc dù không có biểu mẫu kê khai.
“Chúng tôi sẽ phải xử lý về mặt kỹ thuật để câu từ trong văn bản rõ ràng hơn và không gây hiểu nhầm nhằm giúp doanh nghiệp yên tâm. Chúng tôi cũng đã báo cáo cấp thẩm quyền và đưa ra văn bản hướng dẫn phù hợp trước 30/10”, bà Duyên Hải chia sẻ.
Theo Nghị định 126 quy định chi tiết Luật quản lý thuế, tổng số thuế thu nhập doanh nghiệp tạm nộp của ba quý đầu năm không được thấp hơn 75% số thuế phải nộp theo quyết toán năm. Nếu doanh nghiệp nộp thiếu so với mức trên sẽ phải chịu tiền chậm nộp thuế (quy định trước đó, doanh nghiệp chỉ cần 4 lần tạm nộp không thấp hơn 20% so với số thuế quyết toán năm).
Quy định 126 khiến nhiều doanh nghiệp hoang mang thời gian qua. Bởi đặc tính sản xuất kinh doanh mang tính thời vụ, nhiều doanh nghiệp lo ngại nếu doanh thu quý 4 tăng mạnh so với các quý trước, họ rất dễ vi phạm yêu cầu tiền thuế tạm nộp ba quý tối thiểu 75% quyết toán năm. Do đó, doanh nghiệp sẽ vô tình phải chịu nộp tiền chậm nộp. Quy định áp dụng từ kỳ tính thuế năm 2021.